Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

Sau một tuần chăm sóc cô em gái áp út trong một bv chỉ dành cho phụ nữ, hôm nay được ra viện. Nhớ những ngày trong căn phòng có 8 cái giường, giường nào cũng 1 người bịnh và kèm theo ít nhất 1 người thân đi theo. Cái thế giới nhỏ bé ngột ngạt mùi bv này hóa ra rất dễ thương, hỏi thăm, động viên và đỡ đần cho nhau khi có thể. Một buổi tối nhập viện mới vào 2 vợ chồng người dân tộc, đen nhẻm, ở Bình Phước, người STiêng, vợ bị té khi đi làm rẫy vác bí, thấy buổi đầu tiên anh chồng mua một suất cơm, vợ ăn xong còn lại chồng mới ăn, cả phòng xúm lại tám, mới biết cả hai người tất tả lên đây chỉ có một bộ đồ dính da, tiền bạc chi tiêu dọc đường nên cũng cạn thành ra rất dè sẻn, vậy là cả phòng xúm lại, người thì: "Từ nay mua cơm trắng thôi, tui nói ở nhà bới đồ ăn vô nhiều nhiều chia cho", những người khác thì ít nhiều dúi tiền vào tay người chồng, anh ta ngơ ngác nói lơ lớ: "Sao vậy, sao lại có tiền, tui có làm gì đâu". Mọi người cười ồ: "Cất vô, để dành lo cho vợ". Coi hơi khờ vậy mà 2 bữa sau, cô vợ thủ thỉ " Hồi nãy đi qua chỗ chụp siêu âm, ngồi nghe nói chuyện thấy có một ông cũng khổ quá, vợ vô đây 1 tuần rồi, tới bữa nay không còn đồng bạc nào, ổng lo quá, ảnh chia cho ổng 100 ngàn". Thương quá, lá rách đùm lá nát. Ra khỏi bv, thấy mặt trời chan hòa, thấy ấm áp tình người.

13 nhận xét:

  1. Chúc mừng chị có 1 niềm vui giữa tình người với người.
    Chúc em chị và mọi người bịnh cùng phòng bình an mau bình phục.
    Chúc chị có 1 ngày thật đẹp vui vẻ trong cuộc sống với những mĩm cười như câu chuyện tình người trên

    Trả lờiXóa
  2. Em cũng thấy vậy Chị, người nghèo thật họ có tự trọng rất lớn, ít khi nào ngửa tay nhận cái gì của ai...
    Thương quá cái ngơ ngác "tử tế" này...

    Trả lờiXóa
  3. Thuơng thế chị nhỉ. Ở đó nhiều ng tốt quá .Còn chị gái em thì kể vào viện thấy đôi vợ chồng dân tộc ngơ ngác mà còn bị con y tá khốn nạn vòi tiền , nghe kể cũng chảy nuớc mắt :(

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn chị , đọc thấy lòng vui vui

    Trả lờiXóa
  5. Xa nhà nhưng tâm trí KH luôn nghĩ đến 2 điều về VN mình là trường học nơi thôn quê và nhất là bịnh viện GM ạ, thật là tôi nghiệp!

    Trả lờiXóa
  6. Thương lắm MM à. Nhờ vậy mà cuộc sống còn thấy ấm áp em hén. Đã có trả lời PM cho MM. Cũng thương cô bạn của tui quá, rồi sẽ có dịp khác để mở lòng mình ra thôi. MM làm mình vui lên đó.

    Trả lờiXóa
  7. Mình cũng thấy vui lắm bạn à, những điều nhỏ nhỏ vậy làm cuộc sống bớt buồn bạn nhỉ. Như chuyện buồn bạn nói ở trên đó, sao cô y tá đó lại có thể làm thế được nhỉ.

    Trả lờiXóa
  8. KH biết không, ở bv mình mới thấm thía câu ông bà mình nói: "Nhìn lên mình chẳng bằng ai, đến khi ngó xuống không ai bằng mình". Nhiều hoàn cảnh thương lắm bạn ơi.

    Trả lờiXóa
  9. Em cũng có dịp ở BV mấy ngày ...mới thấy ngộ ra nhiều điều để khi ra về ..sống tử tế hơn chị ạ !

    Trả lờiXóa
  10. chuyện này bệnh viện ngoài Bắc hơi bị quen chị ạ.Buồn !

    Trả lờiXóa
  11. Năm ngoái, hồi má chị nằm viện. Lần em và anh chị K-T vô thăm đó. Cả phòng cũng quyến luyến nhau lắm. Tuy khác biệt về kinh tế nhưng sự quan tâm đến nhau thì không phân biệt giàu nghèo. Đồng cảnh ngộ với nhau thì dễ gần nhau. Chứ chuyện mấy chị hộ lí làm khó làm dễ thì nhan nhãn. Không dúi vào túi họ thì khó mà xin thay khăn trải giường hay quần áo cho người bệnh lắm!
    Chuyện nhân tình ấm lạnh hình như ở đây là rõ nhất!

    Trả lờiXóa
  12. Có những lúc con mất niềm tin vào cuộc sống và những người xung quanh mình. Khi ấy, con cũng gần như mất niềm tin với cả...thế giới. Nhưng chỉ cần con bước ra ngoài nhìn những điều chia sẻ dù nhỏ nhoi giữa người với người dành cho nhau; Con đã thấy rất ấm áp. Mẹ con đã từng nói: "Cứ mỉm cười chào người ta, người ta sẽ chào lại con". Đôi lần, con đã quên câu nói của mẹ.
    Giờ thì con biết phía sau những bon chen, ganh đua vẫn còn tình người ấm áp. Con yêu cuộc sống này. :)
    Con gởi lời chào đến Cô từ Đà Lạt. Buổi tối ấm áp nha Cô. :)

    Trả lờiXóa