Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011
Thấy em muốn nổ tung đến nơi rồi. Nhớ mình tuần sau cũng sẽ leo dốc về nhà hái cà phê chín, rủ em bỏ lại sau lưng muộn phiền đi leo dốc cùng mình vài ngày cho quên thế sự. Em vẫn chưa buông được gióng gánh trên vai không đi được, nhưng đã viết một entry cho nhẹ lòng một chút, và mình được ăn theo vì entry đó PR cái hiên cúc nhà mình quá xá. He he... Cám ơn em!
Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011
Tối hôm qua em rủ tôi đi hát karaoke, tôi đến chỉ...ăn, và nhìn em hát với các bạn, trông em nghịch ngợm như một cô học trò nhỏ - thật sự em là một cô giáo ... lớn - thấy cuộc đời với em như nhẹ thênh thênh. Sáng sớm nay đọc Tuổi Trẻ Cuối tuần, bài của em dài 2 trang báo. Đọc mà thấy món nợ học trò của em nặng oằn vai. Hai đầu gióng gánh cuộc đời em đang mang, một đầu nặng, một đầu nhẹ, nhưng có vẻ như em vẫn giữ được thăng bằng. Hay lắm Mập à!
Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)