Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

Sau một tuần chăm sóc cô em gái áp út trong một bv chỉ dành cho phụ nữ, hôm nay được ra viện. Nhớ những ngày trong căn phòng có 8 cái giường, giường nào cũng 1 người bịnh và kèm theo ít nhất 1 người thân đi theo. Cái thế giới nhỏ bé ngột ngạt mùi bv này hóa ra rất dễ thương, hỏi thăm, động viên và đỡ đần cho nhau khi có thể. Một buổi tối nhập viện mới vào 2 vợ chồng người dân tộc, đen nhẻm, ở Bình Phước, người STiêng, vợ bị té khi đi làm rẫy vác bí, thấy buổi đầu tiên anh chồng mua một suất cơm, vợ ăn xong còn lại chồng mới ăn, cả phòng xúm lại tám, mới biết cả hai người tất tả lên đây chỉ có một bộ đồ dính da, tiền bạc chi tiêu dọc đường nên cũng cạn thành ra rất dè sẻn, vậy là cả phòng xúm lại, người thì: "Từ nay mua cơm trắng thôi, tui nói ở nhà bới đồ ăn vô nhiều nhiều chia cho", những người khác thì ít nhiều dúi tiền vào tay người chồng, anh ta ngơ ngác nói lơ lớ: "Sao vậy, sao lại có tiền, tui có làm gì đâu". Mọi người cười ồ: "Cất vô, để dành lo cho vợ". Coi hơi khờ vậy mà 2 bữa sau, cô vợ thủ thỉ " Hồi nãy đi qua chỗ chụp siêu âm, ngồi nghe nói chuyện thấy có một ông cũng khổ quá, vợ vô đây 1 tuần rồi, tới bữa nay không còn đồng bạc nào, ổng lo quá, ảnh chia cho ổng 100 ngàn". Thương quá, lá rách đùm lá nát. Ra khỏi bv, thấy mặt trời chan hòa, thấy ấm áp tình người.